Mẹ chồng sắp chết, chị chồng tức tốc về tranh tài sản

[ad_1]

Chồng tôi ít hơn chị gái 10 tuổi. Khi còn nhỏ, cả gia đình anh đều sống ở Úc nên từ khi quen nhau, cho đến lúc cưới, tôi chưa một lần biết anh có chị gái.  Hóa ra, sau khi lấy một ông chồng Đài Loan giàu có, chị chủ động cắt đứt liên lạc với gia đình.

Mẹ chồng sắp chết, chị chồng tức tốc về tranh tài sản - 1

Chị chồng cho rằng, vợ chồng tôi đã ép mẹ làm bản di chúc đó (Ảnh minh họa)

Thời gian đầu, mẹ chồng tôi suốt ngày buồn khóc vì nhớ con gái nhưng rồi vì sự lạnh nhạt và bất hiếu của chị đã khiến mẹ chồng tôi thất vọng, không  còn nhắc đến chị nữa.

Tôi chưa bao giờ gặp mặt chị, chồng tôi cũng không thích nhắc đến chị bởi anh cho rằng, chị là bất hiếu. Thậm chí anh nói không có người chị gái này và từ giờ không bao giờ cho chị ấy bước chân vào nhà.

Tôi lấy chồng về ở cùng với gia đình chồng. Khi tôi sinh hai đứa con đều do một tay mẹ chồng chăm sóc, giúp đỡ. Mẹ chồng tôi là người biết điều, hiền hậu, tính tình vui vẻ, rộng lượng, luôn lạc quan, thích quảng giao. Hàng ngày xong việc, bà thường cùng các bà trong xóm tụ tập nói chuyện hoặc đi học khiêu vũ, tập dưỡng sinh ở ngoài công viên.

Mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu trong gia đình tôi vô cùng êm đẹp. Tôi thương yêu mẹ chồng như chính mẹ đẻ mình và mẹ cũng dồn hết tình yêu thương con gái cho tôi.

Vậy mà tai họa đổ ập xuống mái ấm của tôi khi cách đây 2 tháng, mẹ đi khám sức khỏe và phát hiện bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Thật sự sức khỏe của mẹ rất tốt, không hề có biểu hiện của bệnh tật, chính vì thế nên khi biết tin này, cả gia đình tôi ai cũng rất sốc.

Hai vợ chồng tôi không dám nói sự thật với mẹ nhưng mẹ người nhạy cảm nên lúc thấy mắt tôi đỏ hoe khi đi lấy xét nghiệm về, mẹ bắt chúng tôi phải nói cho mẹ biết sự thật. Tôi vẫn cố giấu nói với mẹ bị bệnh người già, cần phải điều trị tĩnh dưỡng một thời gian sẽ khỏi. Mẹ không nói gì chỉ nằm xuống ngủ nhưng tôi biết mẹ đang suy nghĩ rất nhiều.

Ra khỏi phòng bệnh, tôi ôm chồng khóc như một đứa trẻ. Thật sự tôi thương mẹ chồng như mẹ đẻ nên chỉ mong mẹ mạnh khỏe để được hưởng phúc từ con cháu. Chồng tôi quyết định sẽ gọi điện thông báo với chị gái.

Bao năm rồi không liên lạc, nhà tôi sợ rằng chị thay đổi số điện thoại nhưng rất may, chuông điện thoại vẫn reo, chỉ có điều không ai nghe máy. Hôm sau thấy chị gọi lại và mắng chồng tôi vì sao không chăm sóc mẹ để mẹ bị ốm.

Hơn một tuần trôi qua, cả nhà vẫn không thấy bóng dáng chị đâu. Chồng tôi lại tiếp tục gọi điện thì chị bảo đang bận trông con chưa về được. Chồng tôi đã mắng chị là người vô nhân tính vì mẹ ốm sắp chết mà vẫn bình thản như không.

Mẹ chồng tôi nằm viện hơn một tháng nên cũng tự biết bệnh tình của mình. Tiền chữa bệnh tốn rất nhiều mà chúng tôi vẫn chưa thấy có hi vọng… Mẹ kiên quyết đòi về nhà mấy ngày, cho dù bọn tôi có thuyết phục thế nào cũng không được.

Về đến nhà, mẹ vội vàng lập di chúc. Ngôi nhà mà chúng tôi đang ở, bà để lại cho hai đứa con tôi, toàn bộ tài sản trong nhà là dành cho chồng tôi. Chị gái tôi không được hưởng bất cứ thứ gì và mẹ nói, chồng tôi thông báo di chúc đó với chị.

Sau khi mẹ chồng tôi lập xong di chúc được hai ngày, chị chồng tôi cũng về nước. Lúc chồng đang đưa mẹ vào viện thì có tiếng gõ cửa, tôi vội vàng ra mở cửa nhưng không biết đó là chị gái chồng…

Chị không nói gì chỉ đẩy tôi sang một bên rồi bước vào trong nhà và bắt đầu đập phá. Tôi ngăn không cho chị vào nhà thì chị sang tìm hàng xóm để trần tình. Khi xóm làng nhận ra chị thì họ thi nhau chửi chị là đồ bất hiếu và đuổi chị đi.

Tôi nói với chị rằng: “Mẹ đang nằm viện, chị đến nhà đập phá đồ đạc có ý gì?”. Chị mắng chúng tôi không chăm sóc mẹ cẩn thận để mẹ chịu khổ nên mới bị bệnh nặng như thế. Đã vậy lại còn dám tính toán chiếm đoạt tài sản của mẹ. Chị còn khẳng định: “Chắc chắn vợ chồng cô đã ép mẹ lập di chúc này!”.

Hóa ra, chị không thương gì mẹ mà về chỉ vì bản di chúc mới lập. Lúc này tôi cũng thấy sôi máu nên mắng chị một trận cho hả dạ. Khi vào viện, chị không hỏi được mẹ câu nào. Lúc thấy mẹ nằm tiều tụy trên giường, chị cũng không hỏi han, động viên ân cần mà sỗ sàng hỏi mẹ: “Tại sao mẹ lập di chúc mà không có phần của con?”. Mẹ tôi không nói gì, cũng không mở mắt nhìn chị nhưng tôi thấy những dòng nước mắt mặn chát chực trào ra từ đuôi mắt mẹ.

Chồng tôi vội vàng lôi chị ra ngoài và cấm chị bước vào phòng bệnh. Mẹ chỉ dặn tôi: “Di chúc của mẹ không bao giờ được thay đổi. Đời này mẹ đã chấp nhận không có đứa con gái này rồi”.

Chị gái nói sẽ kiện vợ chồng tôi ra tòa. Thú thật, vợ chồng tôi không phải ham hố đống tài sản này nhưng qua những gì chị thể hiện, tôi thấy chị là người không biết điều. Mẹ tôi vẫn phải hàng ngày đau đớn chồng chọi với bệnh tật, vậy mà chị không có một chút tình thương, cảm động mà chỉ lo tranh cướp tài sản.

Đến nước này tôi sẽ tôn trọng ý nguyện của mẹ tôi. Vợ chồng tôi sẽ lo tốt nhất những gì cho mẹ, còn chuyện hầu tòa chúng tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng.

[ad_2]

— Đăng bởi V —